Bước chân nơi con phố quen thuộc. Nhìn những hàng cây, tán lá, lắng nghe tiếng chim
lảnh lót quanh đây. Trước mắt tôi, ngôi trường cấp hai thân thương chợt hiện
ra. Tim tôi xuyến lại. Những hình ảnh nơi sân trường ấy, những hồi ức trong tôi chợt hiện về mỗi lúc một rõ nét....
-Châu
ơi, đi chơi với Đào đi, hôm nay ta bao trà sữa nè!
-Châu
ơi, giải bài toán này hộ cho ta với!
Bạn tôi
đó. Suốt ngày cứ kêu ca này nọ. Mệt thật đấy!. Lúc buồn thì rủ đi chơi, lúc vui
thì cứ tìm cách chụp ảnh dìm hay gây sự này nọ. Nhưng bây giờ, mỗi
đứa một nơi, không biết bao giờ gặp lại. Nhớ lắm, nhớ giọng nói chanh chua ấy lắm.
Không biết, tụi nó bây giờ đang làm gì vậy nhỉ?. Trường mới, lớp mới, không biết
tụi nó còn nhớ mình không nhỉ?. Tôi chợt nghĩ. Và có lẽ, trong thời gian qua,
tôi đã trưởng thành lên rất nhiều.
Tại
sao?Có lẽ đó là một quá trình đấu tranh tư tưởng, bởi tôi muốn lảng tránh sự thật,
bởi tôi muốn vặn ngược thời gian để quay về đêm đốt lửa trại ấy. Cái đêm cả lớp
tôi ngồi quây quần bên nhau, ngồi ôm nhau mà khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi lại
xúc động và khóc nhiều đến thế. Ánh lửa như nói hộ lòng chúng tôi. Tuy xa nhau,
nhưng trong ta vẫn hừng hực niềm tin, rằng sẽ có ngày gặp lại, rằng chúng ta sẽ
mãi mãi là chị em.
Nhưng
đó chỉ là quá khứ.
Trở về
với thực tại, tôi thấy mình ở quá khứ thật đáng trách. Lên trường mới, lớp mới,
tôi mới hiểu được giá trị của tình bạn chân thành là thế nào, mới hiểu rằng
tình cảm của chúng tôi dành cho nhau trong suốt bốn năm học cấp hai không phải
là gió thoảng mây bay, lời nói gió bay mà nó còn là một cái gì đó rất quý giá
mà có lẽ không giấy bút nào có thể nói hộ lòng chúng tôi. Tôi trách mình cái
năm cuối cấp ấy, tôi và các bạn phải nổ lực học để đạt được vào cái trường mà mỗi
đứa mong ước. Chúng tôi ai cũng hiểu và thông cảm cho nhau, nhưng chúng tôi
quên mất rằng cái ngày sau khi thi xong là rất khó để gặp lại nhau. Và tại
thời điểm chuẩn bị tốt nghiệp cấp hai ấy, là một mốc quan trọng, là cái lúc bọn
tôi có nhiều điều muốn nói nhất, muốn thổ lộ nhất nhưng rốt cuộc cũng chỉ là sự
lặng thinh. Sự lặng thinh ấy mang một nỗi buồn man mác không tài nào giấu kín.
Tôi hiểu được rằng, sau cuộc chia li ấy, mình đã trưởng thành hơn. Sóng gió của
cuộc đời đã nhào nặn nên tôi của ngày hôm nay. Tôi cũng đã học được cách chấp
nhận được sự thật và,…ý nghĩa của tình bạn.
Tôi
mong muốn quay về quá khứ và hàn gắn tình cảm đẹp giữa chúng tôi thật bền chặt
nhưng tôi phải sống với hiện tại, trong môi trường mới, với những người bạn mới,
thầy cô mới. Nhưng lớp à, tớ sẽ không bao giờ quên những người chị em đã sát
cánh bên nhau suốt chặng đường cấp hai, từ cái thời còn ngố tàu, từ cái lúc bắt đầu làm quen, rồi dần dần mở lời tiếp đến là cứ quây quần
bên nhau và rồi thành hội bạn thân. Chia
sẻ ước mơ cho nhau nghe, buồn thì an ủi, chọc cho cười,… Nhiều lắm!. Và giờ nó
chỉ là những nếp kí ức tưởng gần mà xa vời, tưởng chạm được mà thành ra với
không tới. Và giờ, nó chỉ là cuốn nhật kí tồn tại sâu thẳm trong tim chúng
tôi….
Nhớ bạn
tôi lắm!
Những
khoảnh khắc ấy, những khoảnh khắc nào là bồi hồi, xúc động, buồn vui lẫn lộn đã
tạo nên cái nếp trong tôi. Làm tôi suy nghĩ ngày một chính chắn hơn, trưởng
thành hơn. Thời gian thấm thoắt trôi nhanh như thoi đưa làm tôi cũng ngỡ ngàng
và buồn bã. Chỉ muốn bé lại, tự trong vòng tay cha mẹ, sự dìu dắt của thầy cô
và tình yêu thương của bạn bè. Chỉ muốn trở về thời thanh xuân tựa ánh nắng ban
mai ấy….
Càng ngẫm nghĩ, tình
bạn tựa hồng ân,
Như phần phúc trong
tình người trao tặng,
Ước mơ đời trân quý tình bạn ấy,
Ước mơ đời trân quý tình bạn ấy,
Để vui, buồn, vinh,
nhục còn có nhau.
Tôi,giờ
trường mới, lớp mới, bạn bè mới nhưng các cậu vẫn là những người bạn tri kỉ của
tớ. Thương chị em mình nhiều lắm!!!.
Tôi của
ngày hôm qua đã trưởng thành hơn rất nhiều. Đã biết lo, biết nghĩ, biết trân trọng
hơn những gì mình đang có. Bạn đừng như tôi, coi thường, không đoái hoài đến những
gì bạn có bây giờ thì tương lai không xa bạn sẽ cảm thấy hối hận vô cùng, thật
đấy!!!
------------16/10/2018-----------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét